- Nếu bạn đang chật vật để tu dưỡng và kiểm soát cái Tôi thì thật là may mắn. Vì còn rất nhiều người ngoài kia đang tự hào về cái Tôi của họ, nhưng lại không biết sự nghiệt ngã sẽ đến từ chúng. Vũ trụ chưa từng đưa bài học nhẹ nhàng với cái Tôi của ai bao giờ. Và thử thách mà số phận dành sẵn cho họ cay đắng khôn cùng. - Cái Tôi không hẳn là vấn đề, mà vấn đề là chúng ta đã để cái Tôi kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ, hành vi quá lâu, quá nhiều và quá mức... Chúng khiến bạn càng cố gắng, càng rời xa mong cầu. Càng tiến bước, càng ngược hướng mục tiêu. Càng học hỏi, càng thu hẹp nhận thức. Và rồi bạn không còn biết mình đã sai ở đâu để sửa, hoặc quá muộn để làm lại từ đầu. - Thật ra, những điều cái Tôi nhân danh không có gì bất ổn, chỉ là điều đó không hiện diện như chúng ta tưởng. Vì nếu đó là thật, bạn sẽ không bất an đến mức cần phải cố chứng minh với chính mình hay bất cứ ai. Tuy bạn mong cầu thiên hạ nhận thức về bạn theo hướng thuận, nhưng điều người khác nhìn thấy ở bạn thực chất ch
- Nếu bạn đã từng bật khóc vì lạc lối, vì bế tắc, và suy kiệt với những tổn thương tuổi thơ chưa lành... thì hãy cho con bạn một sự khởi đầu may mắn hơn. Nếu không, hành trang chúng ta cho con sẽ chỉ là nhận thức khiếm khuyết, ký ức bất hạnh và những vết sẹo tâm hồn... Chúng phải làm sao để bước vào đời khi mà cuộc sống ngày càng khắc nghiệt? - Đã có bao nhiêu tổn thương bạn từng hứng chịu từ cha mẹ hay người lớn khi còn nhỏ. Và đã có bao nhiêu tổn thương tương tự mà bạn đã trút lên con cái mình. Chúng ta có rất nhiều lý do cho sự mất kiểm soát cảm xúc ấy, thế hệ ông bà cha mẹ ngày trước cũng thế. Nhưng rồi thì sao? Một vòng lặp bi kịch lại bắt đầu! - Cho dù có nhiều lý do hơn nữa cũng không có nghĩa đứa trẻ năm ấy và con cái bạn bây giờ sẽ không tổn thương. Có thể đến giờ, chúng ta đã thấu hiểu cha mẹ hơn, nhưng mấy ai không vật lộn chữa lành những tổn thương từ năm tháng đó. Nếu may mắn, bạn sẽ trở thành phiên bản tươi sáng hơn. Nhưng ngoài kia, không phải ai cũng đủ may mắn như vậ